ĐỪNG BỎ LỠ

HỌC TIẾNG ANH TẠI PHILIPPINES (Phần 3)


Phải công nhận một điều rằng sống ở Baguio đôi khi làm mình quên mất ngày tháng, quên cả cảm giác thiếu thốn dù không có đồng lương nào.

Nhớ hồi ở Việt Nam, cứ gần cuối tháng với những ngày đầu tháng mới là nghĩ đến mì gói, tiền phòng trọ, tiền xăng xe... chờ ngày sung sướng lãnh lương một cục rồi vơi đi cũng quá bán phần. Ở đây, cơm ngày 3 bữa, phòng được dọn dẹp mỗi ngày, đồ có người giặt, bảo sao quên cả ngày tháng. 

Hồi còn là học viên, chỉ đâm đầu vào học, thỉnh thoảng dành chút thời gian tương tư vài ba anh, cuối tuần quẩy nát mấy quán bar với quán ăn cùng những học viên khác. Còn khi quay lại để làm quản lý học viên, vẫn học, vẫn quẩy cuối tuần, nhưng thêm cả công việc. Nhiều lúc mệt mỏi vì có những tuần chẳng nghỉ được ngày nào, học và làm liên tục, nhưng đổi lại tiếng Anh đã cải thiện nhiều nhờ quá trình học kết hợp làm việc nên sau cùng mình chấp nhận môi trường như vậy. Không than thở cũng không phàn nàn gì nữa.

Hồi mình mới quay lại Baguio với vai trò là quản lý học viên tại CNS2, mình bị choáng ngợp vì môi trường học bên này hoàn toàn khác với trường trước đó, vì một bên mạnh về khóa giao tiếp, còn trường mình lại mạnh về IELTS. Mà học viên muốn học IELTS thì ít nhất khả năng giao tiếp cũng phải tầm trung, chưa biết gì hoặc mới sơ sơ như mình thì quả là cực cảnh. Một tháng đầu mình toàn lén lên balcony khóc vì tủi thân, thấy các quản lý khác và học viên ai cũng tốt tiếng Anh mà mình thì nghe với nói không tốt, đôi lúc toàn giả vờ hiểu rồi nhăn răng cười, dùng nụ cười ngu ngốc để che giấu sự yếu kém của mình. Mãi sau này, khi đã giao tiếp ổn hơn nhiều, nghe và nói tốt hơn nhiều, mình mới dám thú nhận với các quản lý khác là: "Ngày đó mày nói tao không hiểu gì cả, nhưng tao phải giả vờ hiểu để đỡ bị quê.”

Tiếng Anh của mình cải thiện lên hẳn khi trường mình chỉ còn 2 quản lý học viên là mình và một bạn người Đài Loan, vì 2 bạn Nhật và Hàn đã về nước sau 6 tháng làm việc. Bắt đầu từ lúc đó, mình phải kiêm luôn công việc định hướng ban đầu cho học viên mới người Nhật. Mình bắt đầu phải dùng tiếng Anh theo cách 'giả vờ' chuyên nghiệp mỗi cuối tuần khi có học viên Nhật đến (Trường mình thường nhiều học viên Nhật). Mới đầu mình nói còn khó nghe, học viên không hiểu, mình xấu hổ, cũng cố giải thích vì mình mới qua nên còn nhiều cái chưa nắm rõ, thú nhận tiếng Anh cũng chưa tốt. Một tuần, hai tuần, rồi tiếp các tuần nữa, mình bắt đầu nói trôi chảy hơn, giải thích vấn đề chuyên sâu hơn, tự tin hơn khi dùng tiếng Anh và không ngại để học viên chỉnh giúp về phát âm hay từ vựng.

Thật ra một phần lý do khiến tiếng Anh của mình tốt hơn là nhờ xung quanh mình toàn người có level cao hơn mình, đặc biệt là co-worker của mình, bạn ấy giỏi và cũng chịu khó nói chuyện, lắng nghe mình nói và chỉnh cho mình những chỗ sai. Chưa hết, bạn còn như người hùng, luôn bảo vệ mình, đứng về phía mình, thậm chí chửi mình khi mình nghĩ và làm những điều ngu ngốc. Mình khóc là bạn sẽ dỗ, mình buồn là bạn ra ngoài uống với mình vài chai, mình đói bạn đi ăn cùng, thậm chí khi mình vướng vào chuyện rắc rối, bạn đứng ra bảo vệ mình. Chỉ tiếc, bạn là con gái, nếu bạn là con trai, chắc mình đã bỏ trường để theo bạn về Đài Loan. Ahihi. Ngoài bạn ấy ra, còn cả bạn quản lý tổng dễ thương nữa, đàn giỏi, hát hay, nhưng bạn này để bàn sau, còn nhiều dịp để nói lắm.

Bây giờ đã là tháng thứ 8 mình ở tại đây. Khi ai đó hỏi mình tại sao là CNS2 và tại sao là Philippines thì mình chỉ có duy nhất một câu trả lời ngắn gọn: Vì mình thích! 

Bạn muốn biết gì về học tiếng Anh tại Philippines thì nói mình nghe, khi rảnh mình lại lại viết lê thê kể lể cho bạn biết nè. 😘😘😘


Không có nhận xét nào