ĐỪNG BỎ LỠ

Viết cho cậu, người bây giờ không còn là của riêng tôi


Như khi anh ấy từ chối tôi, tôi cũng không hề khóc. Phải, tôi đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, tôi không còn đánh rơi những giọt nước mắt quý giá cho những điều không phải dành cho tôi.



Cậu ít tuổi hơn tôi nên chưa bao giờ tôi gọi cậu một tiếng anh, dù cậu có năn nỉ hay dọa nạt tôi, có lẽ vì vậy mà tôi cũng phủ nhận luôn tình cảm tôi có với cậu. Tôi muốn yêu một người lớn tuổi hơn mình, người mà tôi có thể gọi là anh và có thể ở bên cạnh bảo vệ tôi.


Cậu không phải là chàng trai đầu tiên bước vào cuộc đời tôi, nhưng có lẽ là chàng trai kiên nhẫn chờ đợi sự hồi đáp của tôi lâu nhất. 5 năm không dài, nhưng đủ để có được tình yêu mình cố gắng theo đuổi, nhưng tôi lại quá cứng rắn, quá nguyên tắc nên mãi vẫn không thể mở cửa trái tim cho cậu bước vào. Rồi cũng bằng ấy thời gian, tôi mặc định cậu là của tôi và thản nhiên đẩy cậu ra lúc tôi muốn một mình, kéo cậu lại lúc tôi cần người bên cạnh mà không quan tâm đến cảm nhận của cậu. Đó là sự ích kỷ của tôi, là điều có lỗi mà tôi đã gây ra cho cậu trong suốt thời gian dài.


Đã có lúc tôi cảm thấy cậu ngu ngốc và đáng thương khi chỉ sống mà dựa vào tình cảm, cứ thế chờ đợi tôi. Nhưng giờ đây tôi cảm thấy mình còn ngốc gấp trăm ngàn lần so với cậu vì đã không nhận ra cơ hội đến với mình để rồi nó ra đi trong hối tiếc. Tôi càng đáng thương hơn khi theo đuổi một tình yêu cao và xa hơn tình yêu cậu đang theo đuổi. Tôi đã quá tham vọng rồi phải không?


Cuối cùng tình yêu tôi theo đuổi cũng thành cơn gió không thể giữ được, và tôi mất luôn cả cậu.





Trước đây tôi nghĩ mình sẽ là một cô gái đặc biệt, sẽ không yêu giống nhiều cô gái khác. Giờ thì tôi thấy mình lại giống họ. Tôi bỏ mặc cậu, xua đuổi cậu để nuôi hy vọng với anh ấy. Đến khi bị từ chối tình cảm, tôi lại tìm kiếm cậu. Lần này cậu cũng nhẹ nhàng quay lại như nhiều lần trước, cũng dịu dàng hỏi han, thầm lặng chấp nhận tính tình nắng mưa của tôi. Giờ phút ấy tôi ân hận, tôi nghĩ rằng sẽ không bao giờ đẩy cậu đi nữa. Nhưng... chính cậu lại là người đẩy tôi ra.


Cậu xin tôi hãy quên cậu đi, cậu nói cho tôi biết những cảm nhận trước giờ của cậu khi cố gắng để trở thành người đặc biệt của tôi, và cậu muốn tìm một cô gái khác chứ không phải là tôi. Tôi chỉ biết cười nhạt cho những điều cậu rành mạch nói ra như chứng cứ để cắt đứt mối liên quan giữa tôi và cậu. Trái tim tôi đã đập nhanh biết bao, người tôi run lên và có gì đó nghẹn lại nơi cổ họng, nhưng tôi không khóc.


Như khi anh ấy từ chối tôi, tôi cũng không hề khóc. Phải, tôi đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, tôi không còn đánh rơi những giọt nước mắt quý giá cho những điều không phải dành cho tôi.


Nhưng, ký ức là cuốn phim lặp đi lặp lại những phân đoạn người ta không muốn nhớ nhất. Tôi vẫn không khóc vì cậu ra đi, nhưng tôi luôn nhớ đến cậu, cảm thấy tim nhói lên mỗi khi chỉ có một mình và nghĩ về cậu.


Cũng đã là quá muộn khi giờ đây tôi mới bắt đầu nhận ra điều mà tôi luôn phủ nhận, rằng tôi có tình cảm với cậu, rằng không có cậu thì tôi không còn là tôi nữa. Yêu thương đối với tôi là điều không dễ cho đi và càng không dễ đón nhận, cậu đi rồi, sẽ rất lâu nữa tôi mới có thể dành tình cảm thật sự cho người khác, nhưng tôi cũng không biết là đến khi nào.


Tôi vẫn tin nếu là của nhau thì sẽ thuộc về nhau. Cậu có phải là chàng trai của tôi hay không thì hãy để thời gian và định mệnh trả lời. Nhưng tôi vẫn rất chân thành mong cậu được hạnh phúc, mãi mãi.

GreenStar