ĐỪNG BỎ LỠ

Những câu chuyện ngớ ngẩn và hài hước có thật


Người phụ nữ lúc nãy đi ngang qua chỗ tôi và cậu bạn người Pháp, bà ta vẫn mặc đồ ngủ, tóc vẫn bù xù bước đến chỗ chị bán cháo lòng hô to: "Múc một tô cháo cho chó ăn!".


Câu chuyện thứ nhất

“Hôm vừa rồi một sinh viên người Pháp đã từng học ngành Việt Nam học ở trường tôi có nói với tôi là cậu ấy muốn ăn cháo lòng. Tôi có ý muốn tỏ thái độ thân thiện và lịch sự nên đã mời cậu ấy đến ăn ở nhà hàng sang trọng bên Phú Nhuận, có món cháo lòng cũng khá ngon. Nhưng cậu ấy lại nói thích ăn cháo bán ở vỉa hè với lý do là muốn tận hưởng một nét gì đó rất dân dã của Việt Nam. Thế là sáng hôm sau chúng tôi lên đường, dừng ngay quá vỉa hè như cậu bạn người Pháp mong muốn. Đang húp từng thìa cháo nóng hổi, tôi chợt nhìn thấy đối diện với chỗ mình ngồi có một căn biệt thự, cửa ban công mở ra, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi bước đến bên ban công. Vẻ mặt bà ta vẫn còn ngái ngủ và chắc chắn như thế vì bà ta còn đang mặc đồ ngủ. Một và phút sau, tôi tiếp tục thưởng thức tô cháo lòng nóng hổi. Người phụ nữ lúc nãy đi ngang qua chỗ tôi và cậu bạn người Pháp, bà ta vẫn mặc đồ ngủ, tóc vẫn bù xù bước đến chỗ chị bán cháo lòng hô to: "Múc một tô cháo cho chó ăn!". Lúc đó tôi đang đưa thìa cháo lên tới miệng, còn cậu bạn người Pháp thì há hốc miệng, trợn tròn mắt nhìn về phía người phụ nữ.”



Câu chuyện thứ hai

“Sau chuyến công tác, tôi đi tàu từ HN vào T.HCM, trên tàu tôi ngồi đối diện với một cô gái trông cũng xinh. Để ý xung quanh thì tôi nhận ra mọi người trên tàu đều có một hành động rất chung, đó là họ quăng tất cả rác ra bên ngoài cửa sổ toa tàu mặc dù ở cách đó không xa có một sọt rác to vẫn còn trống không. Một lúc sau, cô gái ngồi đối diện cũng ăn uống linh tinh và định vứt rác ra ngoài, tôi ngăn lại, cố ý nói to cho mọi người đều nghe: “Ấy, em đừng vứt ra ngoài cửa sổ, đằng kia có thùng rác kìa, nếu thấy khó khăn thì để anh vứt cho. Mình là người lịch sự mà em.” Cô gái nghe thấy thế ngượng ngùng đứng dậy đi về phía sọt rác. Tôi mừng khi thấy những hành khách khác sau khi nghe tôi nói cũng đã bỏ rác vào sọt. Khi sọt rác đã đầy, anh soát vé đi đến, kéo hùng hục cái sọt đi. Tôi và hành khách nhìn theo. Ra đến cửa chính, anh mở cửa đổ luôn đống rác trong sọt ra ngoài cửa. Tôi không còn biết nói gì nữa, chỉ cầm cuốn sách che mặt vì cảm thấy có vài ánh mắt đổ về phía mình.”


Câu chuyện thứ ba

“Tàu gần chuyển bánh, tôi thấy hơi đói bụng nên thò đầu ra ngoài cửa sổ ngó nghiêng xem có gì đó để ăn hay không. Bỗng một chị bê một mâm gà luộc, những con gà đã được luột, chỉ việc ăn. Tôi gọi chị ta lại gần và hỏi giá. Sau khi kì kèo mãi về giá cả, vì tôi là sinh viên nên không có nhiều tiền, chị ngần ngừ như không muốn bán. Lúc tiếng tàu bắt đầu chuyển bánh vang lên, chị gật đầu. Tôi mừng rỡ, móc tiền trong túi đưa cho chị ta. Tàu bắt đầu chạy, chị ta bỏ mâm lên đầu để tôi với lấy con gà, do cửa sổ khá cao nên tôi chỉ với được tới cổ của con gà. Nắm thật chắc cổ gà và đinh ninh sẽ kéo lên cả con gà, nhưng trớ trêu thay, tàu chạy rồi, người bán gà luộc ở lại, còn tôi cầm được cái đầu gà có dính một cây tăm.”


GreenStar