ĐỪNG BỎ LỠ

Quá khứ sống trong quá khứ


Những thứ mất đi sẽ là thứ còn lại mãi mãi, giống như quá khứ vẫn sống mãi trong quá khứ, giống như cậu vẫn còn mãi trong tôi, như một vết thương của một thời ngây ngô, vụng dại…



Hôm nay tôi tìm thấy một đồ vật đã vô tình lãng quên từ lâu. Chiếc nhẫn tuy mới nhưng đã mất đi vẻ lấp lánh vốn có – là món quà cậu tặng tôi khi chúng ta chính thức quen nhau. Tôi lặng người đi rất lâu, tự hỏi: “Đã qua bao năm rồi nhỉ?”

Khẽ trút tiếng thở dài, tôi hiểu những chuyện đã qua cũng đến lúc phải quên đi thôi, vì dù cố nói gì đi chăng nữa cũng đâu thể quay lại được đâu, cậu đã nói giữa chúng ta sau này sẽ không còn gì liên quan đến nhau nữa. Dù rằng trong tôi khi nghĩ về cậu, tôi cẫn có cảm giác rất rõ ràng, rất sâu sắc những ngày cậu còn bên tôi, những vết thương lòng cậu gây ra cho tôi khiến tôi không thể quên cậu.


Cậu sẽ không biết rằng khoảng thời gian dài sau khi chúng ta chia tay, tôi chỉ biết trốn chạy quá khứ, tôi chán ghét hiện tại, thậm chí tôi còn không biết tương lai là gì. Nhưng giờ thì tôi đã học được cách từ bỏ, vì tôi đã hiểu dần được dù tôi có muốn hay không thì cậu cũng đã tồn tại trong cuộc đời tôi, cậu đi xa rồi thì cũng có thể quay lại để chjm đến vết thương đã lành của tôi nếu tôi cứ mãi ôm ấp quá khứ về cậu trong lòng. Học được cách từ bỏ, tôi học được cả việc nếu gặp lại cậu, tôi có thể mỉm cười mà nói “Em đã từng hạnh phúc vì anh!”

Phải rồi, không chỉ hạnh phúc, tôi cũng từng vì cậu mà gặp bao nhiêu là trắc trở. Từng được ôm chặt lấy cậu, gắn bó, dựa dẫm vào cậu, yêu thương cậu hơn cả chính bản thân mình. Tôi tưởng mọi thứ đã sụp đổ khi chia tay, nhưng trong khoảnh khắc đau đớn nhất đã khiến tôi thông suốt, rằng mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.


Nỗi nhớ đôi khi hòa theo dòng nước mắt rất nhanh khô đi. Thời gian sẽ giúp nỗi đau trong tôi phai nhạt từng ngày. Này cậu, chúng ta đều đã đi qua cuộc đời nhau, để rồi chúng ta đều thay đổi. Chúng ta có duyên gặp nhau, nhưng chẳng thể có phận ở bên nhau. Nhưng những thứ mất đi sẽ là thứ còn lại mãi mãi, giống như quá khứ vẫn sống mãi trong quá khứ, giống như cậu vẫn còn mãi trong tôi, như một vết thương của một thời ngây ngô, vụng dại…


GreenStar