ĐỪNG BỎ LỠ

Con yêu mẹ


Con sững người khi nghe được câu chuyện giữa bố và chị, không dám tin vào những gì mình nghe thấy nhưng tim con vẫn nhói đau, mắt con nhoà đi vì nước. Con khóc.

Nếu ai đó hỏi con trên thế gian này ai là người quan trọng nhất, con sẽ hô thật lớn mà không cần suy nghĩ hai từ “mẹ tôi”. Ai đó hỏi con rằng con hạnh phúc nhất là khi nào, con sẽ hét to với họ hai từ “có mẹ”. Mọi nơi trong trái tim con, trong cuộc sống của con đều có mẹ và con nghĩ mình là người may mắn nhất trên thế gian khi được làm con của mẹ.


Con chạy khắp nơi tìm kiếm mẹ, chạy vô phòng bếp nơi mẹ vẫn thường gửi gắm yêu thương vào những món ăn – nhưng không có mẹ. Con chạy vào phòng ngủ, nơi mẹ thường nằm sau ngày làm việc vất vả – nhưng không có mẹ. Chạy đến khu vườn sau nhà, hoa đã héo vì không có mẹ chăm sóc – không có mẹ. “Mẹ con đâu rồi?” “Mẹ đang nằm ở bệnh viện”. Con khóc nức nở chạy lên phòng mình khi nghe bố nói những câu ấy, con mở web, đánh vào google dòng chữ run run “bệnh u xơ tử cung” rồi con enter, hàng ngàn câu trả lời, con mở những cái nổi nhất đọc mà nước mắt cứ rưng rưng hai bên má. Mẹ con mắc căn bệnh này sao? Đúng! Mẹ con đang bị bệnh rất nặng. Con không biết phải làm gì, con ngồi một xó nơi góc phòng, thút thít khóc, đó là điều con có thể làm ngay lúc này.

Mẹ! Con thật vô tâm, con đã lên lớp 11, việc học rất vất vả khiến con quên mất mình có mẹ, con quên mất mẹ là gì. Con lao đầu vào việc học như một đứa điên, con gắt lên mỗi khi mẹ sai việc, con chỉ hỏi và câu quen thuộc khi mẹ bị đau “Mẹ có mệt lắm không? Con bôi dầu cho nhá! Mẹ nghỉ đi cho khoẻ!”, con nghĩ mình là đứa thương mẹ nhất. Mẹ vẫn lặng lẽ không nói gì, vẫn thương yêu con, vẫn chăm sóc con mỗi khi con ốm, lấy nước cho con uống mỗi khi con đi học về và còn làm bữa ăn đêm cho con khi con học khuya, tất cả đến bây giờ con mới cảm nhận được trong lúc đang ngồi khóc ở một góc phòng. Con thật tệ.

Vòng tay mẹ dang rộng, nụ cười rạng rỡ trên môi bây giờ không còn nữa và có thể nó sẽ mất đi mãi mãi, con hối hận, lòng con đau xót. Con chắp tay cầu nguyện với ông trời. Việc học hành với con ngay lúc này không là gì cả, những cuộc chơi đã hẹn sẵn không còn là cái quan trọng, mẹ mới chính là điều con nghĩ tới, con rất cần mẹ, mẹ đừng bỏ lại con mẹ nhé.

Thật kì diệu! Lời cầu nguyện của con đã được ông trời thấu hiểu. Mẹ con vẫn có thể trở về bên con, con nhảy múa như một đứa điên và ôm chầm lấy bố la hét “Mẹ không sao cả! Mẹ không sao cả!” Mái ấm nhỏ này không thể thiếu mẹ, những cây hoa sau vườn héo dần vì không có mẹ, bữa cơm tẻ nhạt hẳn nếu mẹ vắng nhà. Mẹ ơi! Tất cả đều cần có mẹ, hãy mau khoẻ và trở về bên con mẹ nhé.

Sau cơn giông bầu trời sẽ sáng, đàn chim non mong ngóng mẹ trở về, cỏ cây mong ngóng mặt trời toả ánh dương và con cũng đang mong mẹ quay về. Con yêu mẹ.


GreenStar

Không có nhận xét nào