ĐỪNG BỎ LỠ

HỌC TIẾNG ANH TẠI PHILIPPINES (PART 1)


Người ta nói chỉ nên kể về những khó khăn hay thất bại khi đã đạt đến thành công. Nhưng chẳng biết phải chờ đến khi nào nên thôi lúc có hứng thì tỉ tê đôi chút vậy.


Không nhiều người biết hiện mình đang ở Philippines với vai trò là Vietnamese student manager của một trường anh ngữ chuyên về luyện IELTS. Cơ duyên thế nào mình lại đi vào con đường này, nếu kể ra thì dài bằng cả Vạn Lý Trường Thành nên thôi tóm tắt cho gọn gàng bằng hơn nửa năm lựa chọn thay đổi và những gì đã thay đổi ở mình.


Tháng 10/2017, lúc đó mình đang còn ở Việt Nam, công việc ổn định, thu nhập hàng tháng hơn 1000 usd. Dù chưa thể mua nhà ở Sài Gòn, nhưng cũng gọi là có cuộc sống khá giả so với xuất thân và xuất phát điểm của mình. Nhưng mình lại có một quyết định táo bạo rằng sẽ qua Philippines để học tiếng Anh khi vô tình đọc được chia sẻ từ một người bạn trên Facebook. Mình 25 tuổi, chưa ràng buộc bởi hôn nhân và cả sự nghiệp cũng chưa là gánh nặng. Lúc đó mình nghĩ nếu mình không làm bây giờ thì chờ vài năm nữa sẽ càng nhiều khó khăn chồng chất như núi. Nghĩ thế nên ngay lập tức tìm một trung tâm tư vấn uy tín rồi đóng luôn học phí cho 2 tháng và book luôn vé máy bay không đắn đo thêm một phút nào nữa.


Tháng 5/2018, mình khăn gói lên đường. Ở thời điểm đó vốn liếng gom góp hơn 4 năm đi làm mình quyết đầu tư cho học tiếng Anh một nửa, nửa còn lại phòng hờ khi về nước nếu chưa đi làm lại ngay thì vẫn có tiền tiêu rủng rỉnh. Ngày mình đặt chân đến Manila, mình rơi vào cảnh câm và điếc hoàn toàn, thiếu điều mù luôn là đủ combo. Mình không nói được tiếng Anh, nghe lại càng không hiểu, chữ có đọc được thì cũng không biết nó có nghĩa là gì. May mắn là trên máy bay ngồi cạnh một bé người Việt đang trên đường qua Cebu nhận việc làm student manager, mình chỉ biết bám theo bé chờ hỗ trợ toàn tập. Xong xuôi vụ mua sim và nạp thẻ cũng như đổi tiền, mình buộc phải nói lời tạm biệt với sự giúp đỡ của bé ấy, một mình tự lực cánh sinh. Mình nhớ lúc đó, mình phải hít thật sâu để lấy dũng khí book grab đi đến bến xe về Baguio. Mình cầm sẵn tờ giấy hướng dẫn tự đi về trường, giấy mời nhập học và thông tin về trường trên tay để có gì tiện đưa cho người ta xem chứ mình hoàn toàn không nói được một chữ nào.


Sau hơn 8 tiếng miệng không thốt ra một lời, mình đến được trường thành công. Mừng rớt nước mắt khi thấy có học viên Việt ra đón mình trước cổng trường.


Mình đã có viết 2 bài về việc học tiếng anh 2 tháng ở Philippines nên mình sẽ bỏ qua việc dài dòng nhắc lại, bạn nào muốn đọc thì mình đặt link dưới phần comment.
Sau 2 tháng, mình về nước. Mọi người biết mình đi học về liền hỏi mình học thế nào, tốt chưa, chuyên nghiệp chưa, một số người tốt tiếng anh còn thử mình đủ kiểu, để rồi nói mình lãng phí một đống tiền mà cũng chưa tốt hoàn toàn. Xin lỗi chứ mình chưa từng nghiêm túc học tiếng anh cả 1/3 cuộc đời, vậy 1/6 năm sao mà cứu vớt được, sao mà bù đắp hết được. Thời điểm đó mình chỉ mới bắt đầu được tiếp xúc với tiếng anh, chủ yếu luyện từ vựng và luyện khả năng nói cơ bản, 2 tháng không đủ dài để bổ sung tất cả những thứ rộng lớn mà tiếng anh chứa. Mình phát âm không chuẩn, ngữ pháp sai, từ vựng còn thiếu, nghe cũng chỉ ở mức vô cùng cơ bản. Nhưng nếu so với lúc mình chưa đi học thì đó đã là một bước tiến dài cho lựa chọn của mình.


Mình may mắn vì đợt tìm agency để được tư vấn đi học, gặp đúng anh agen Hiep La nhiệt tình và tâm lý. Sau đợt mình học về, mình than thở rằng tiếng anh của mình chưa đủ dùng vào bất cứ việc gì, hơn nữa mình cũng không đủ chi phí để tiếp tục học tiếp dù có dư thời gian. Anh gợi ý cho mình ứng tuyển vị trí student manager. Anh cũng gửi cho mình thông tin những trường đang cần người. Thời điểm đó mình rất lo vì tiếng anh của mình chưa đủ để tham gia phỏng vấn.


Mình nộp CV cho 3 trường, một là Talk trường cũ mình học, một trường khác nữa cũng đang tuyển và nữa là CNS2 - trường mình đang làm việc và học tập. Mình rớt Talk vì không đủ điều kiện apply, phỏng vấn với trường kia thì mình biết chắc chắn rớt, bởi mình không nghe được tốt câu hỏi và trả lời cũng không được nhiều. Cũng lại may mắn, CNS2 có bạn general manager đáng yêu, dù mình không phải học viên cũ của trường, nhưng qua 4 lần phỏng vấn qua email, bạn thông báo mình trúng tuyển. Phải chăng vì thế mà đến giờ mình vẫn cứ thấy bạn đẹp trai và đáng yêu dù đôi khi bạn làm mình khổ sở lên xuống.


Thế là mình lên đường lần 2 qua Philippines. Nhưng sóng gió đúng là chỉ mới bắt đầu. CNS2 là trường dành cho chuyên luyện IELTS nên trình độ tiếng anh căn bản cũng phải ở mức giao tiếp trung bình trở lên, nhưng ở thời điểm đó mình chỉ ở mức beginner, vậy nên áp lực càng tăng cao.


Tháng đầu tiên học việc nên chưa được sắp lớp học, mình luôn chọn một góc của lobby để ngồi, không dám bắt chuyện với ai, cũng không hiểu được nhiều khi người khác nói. Mình dành đa số thời gian để nói chuyện với các học viên Việt Nam.


Còn tiếp...

Không có nhận xét nào