ĐỪNG BỎ LỠ

Hẹn mưa (Kỳ cuối)


Cái tên Mẫn và Nhân cứ hiện lên trong đầu tôi, dù đã bắt đầu viết câu chuyện mới, một tình yêu khác, nhưng tay tôi luôn gõ nhầm tên của nhân vật. Điều đó khiến tôi hiểu rằng, “Hẹn mưa” cần một cái kết.


Mưa vẫn rơi, đường vắng không một bóng người. Mưa gột rửa được nhiều thứ lắm, kể cả cảm xúc của con người. Nhân gấp chiếc khăn quàng cổ lại cẩn thận, nắm chắc trong tay rồi quay người bước đi. Anh biết anh sẽ phải gặp lại cô gái vừa rồi, dù muốn hay không thì mọi điều vẫn cứ xảy ra, kể cả những cuộc gặp vô tình.

Bóng chàng trai mờ ảo trong màn mưa, không còn vẻ đau đớn. Bờ vai rộng, mặt ngẩng cao để đón những giọt mưa định mệnh.

9. Con người ta luôn đòi hỏi cái kết đẹp ở một câu chuyện tình. Dù là của họ hay của những người lạ xung quanh, trừ khi cuộc tình ấy liên quan đến họ và mối tình đẹp – họ đau, lúc đó họ sẽ cầu mong mối tình kia không còn đẹp. Đó là bản chất của sự ích kỷ trong tình yêu. Và Nhân cũng không phải ngoại lệ. Nhân tưởng rằng buông tay một cách cao thượng thì sẽ không còn đau âm ỉ, không kéo dài nỗi oán than, hờn trách. Nhưng trong đầu anh, cái câu hỏi: “Tại sao?” luôn lảng vảng.

“Tại sao Mẫn không một lời giải thích?”

“Tại sao Mẫn không níu kéo tình yêu hơn bốn năm qua?”

“Tại sao Thiên thay thế mình một cách dễ dàng, nhanh chóng như vậy?”

“…”

Mưa dai dẳng mấy ngày liền như khóc thương thay nỗi lòng của một người con trai mang trái tim tan vỡ vì tình yêu. Một mối tình kéo dài hơn bốn năm, phải, hơn bốn năm trời không bằng vài ngày ngắn ngủi. Nhân tự đấu tranh với hai suy nghĩ, có lúc anh cảm thấy mình là một kẻ ngốc, dễ dàng buông tay. Có lúc anh tự an ủi mình rằng vì anh yêu Mẫn, chỉ cần Mẫn hạnh phúc thì dù có bên cạnh người con trai khác, anh cũng cam lòng.

Vùi mình vào khoảng không ký ức cùng cơn mưa, đã mấy ngày Nhân không ăn uống đàng hoàng, căn phòng tràn ngập những giấy gói của vài món thức ăn nhanh. Ngày qua ngày, anh cứ nhắc mình chỉ buồn hôm nay nữa thôi, ngày mai sẽ khác. Nhưng mưa cứ như thấu hiểu tận tâm can anh, kéo dài nỗi buồn của anh đến vô tận.

Có lẽ hằng đêm, giấc mơ khủng khiếp nhất đối với Nhân chính là Mẫn rời xa anh.

Bình minh vừa đến, những tia nắng cỏn con sau nhiều ngày mưa bắt đầu đâm xuyên qua những khe hở từ cửa sổ vào phòng. Người con trai đang ngồi gục đầu trên bàn, râu tóc đã không còn nguyên tắc, anh nheo mắt vì thứ ánh sáng nhàn nhạt, nhưng lâu lắm rồi mới xuất hiện. Nhân ngẩng đầu dậy, hít thật sâu cái mùi không mấy thơm tho của căn phòng. Miệng khô khốc, anh cảm thấy khát đến tận cuống họng. Rót một cốc nước rồi uống vội, Nhân suýt chết sặc. “Phải khác đi!”, lẩm bẩm trong miệng, anh đứng lên bắt đầu dọn dẹp lại căn phòng đã gần như một bãi rác.

Xong xuôi, Nhân ôm đống quần áo bốc mùi đã mấy ngày chưa giặt bỏ vào máy giặt. Cạo đi lớp râu đã lún phún đen ngòm, dù hai hốc mắt vẫn còn sâu, nhưng nhìn cũng đỡ ngợm hơn lúc trước. Máy giặt vang lên tiếng nhạc báo hiệu chế độ end, Nhân bỏ tất cả vào trong sọt rồi đem đi phơi. Những công việc nhà cửa như thế này không dễ dàng gì với một người đàn ông đã có gia đình, vì họ luôn ỉ lại vào vợ, họ nghĩ rằng đó là công việc của các bà vợ, còn công việc của họ là ở ngoài xã hội kia. Nhưng đối với những chàng trai còn độc thân như Nhân lại khác, nó là điều hiển nhiên phải làm khi không có ai để phụ thuộc, để ỉ lại. Và anh cũng tự hứa sau này nếu có vợ, Nhân sẽ làm một người chồng đặc biệt trong số hàng ngàn người chồng Việt Nam, anh sẽ vẫn kiếm tiền, nhưng cũng vẫn làm việc nhà giúp vợ.

Bỗng phát hiện một thứ đồ lạ trong đống đồ của mình, Nhân cau mày để nhớ lại xem tại sao thứ ấy lại ở đây. Đó là chiếc khăn quàng cổ bằng len màu xanh dương của con gái, vì giặt bằng máy nên nó đã bị xù sợi len. Nhân “A” khẽ một tiếng nhớ ra chủ nhân của chiếc khăn ấy, anh cũng nhớ ra cả việc phải đem trả nó.


10. Tháng 8. Một ngày nắng đẹp. Sky. Mọi chuyện như chưa xảy ra.

Nhân đẩy cửa bước vào Sky. Mọi thứ không như anh nghĩ. Anh tưởng tượng rằng giờ này Mẫn đang ở Sky cùng Thiên, hoặc sẽ không thấy ai ở quán. Nhưng Thiên vẫn cẩn thận sắp đặt những chiếc bánh kem trong tủ kính, không thấy Mẫn đâu.

Nhân chọn cho mình một chỗ ngồi, anh vẫn muốn chờ xem có thật sự như anh đã nghĩ. Cho đến khi nhân viên quán bước đến đặt menu lên bàn, bằng giọng khàn khàn vì đã im lặng khá lâu, Nhân hỏi khẽ:

- Xin phép, cậu cho tôi hỏi, chủ quán này có một cô em gái đúng không?

- Dạ… em không biết nữa, em mới vào đây làm.

- Thế cậu có thấy cô gái nào thường xuyên đến đây để gặp chủ quán không?

- Em vào đây được ba hôm rồi, quán này phục vụ là nam hết, nhưng em chưa thấy cô gái nào nói chuyện với anh chủ quá. Mà anh hỏi có việc gì ạ? Em có thể giúp gì cho anh?

- À không… tôi chỉ hỏi vậy thôi. Cảm ơn cậu. - Nhân chỉ tay chọn đại một cái tên trên menu, gật đầu cảm ơn cậu nhân viên. Cảm giác thắc mắc khó tả, giống như anh vừa trải qua một giấc mơ dài. Có lẽ nào Mẫn không ở bên cạnh Thiên? Có lẽ nào anh đã phán đoán sai ánh mắt Mẫn dành cho Thiên là tình yêu? Có lẽ nào… Nhân bắt đầu thấy ân hận, anh nghĩ sẽ phải hỏi Thiên để biết rõ mọi điều, vì anh vừa bấm số gọi cho Mẫn, nhưng máy đã tắt.

Một cô gái tóc buộc cao, quần jean, áo sơ mi đẩy cửa bước vào, Nhân nhận ra ngay đó là người đã đưa anh chiếc khăn quàng cổ. Anh chợt thắc mắc không biết ngày hôm đó cô gái có quay lại để tìm anh không. Ánh mắt Kim có đưa về phía anh, nhưng hình như cô không nhận ra anh, vì lúc trước toàn thân anh ướt sũng, giờ khô ráo và có chút lịch sự. Kim đi lại quầy, bắt chuyện với Thiên. Dù hai người họ nói chuyện không lớn, nhưng vì Nhân ngồi gần quầy để khuất đi ánh nhìn của Thiên nên anh nghe được câu chuyện giữa hai người họ. Nếu là khách lạ, cũng chẳng cần quan tâm tới câu chuyện không đầu không đuôi như thế.

- Anh hai! Chị gái khóc nhè hôm trước đâu rồi?

- Sao hôm nay lại rảnh rỗi ghé quán thế này? Chị gái khóc nhè nào? Em hỏi linh tinh quá!

- Cái chị mà anh phải lấy nguyên cả hộp khăn giấy cho chị ấy đó. Mà chị ấy cũng kỳ lạ, tự nhiên đổ lỗi cho anh hai làm chị ấy khóc, sau đó thì bỏ về. Thế mấy hôm rồi chị ấy có quay lại mua khăn giấy đền cho anh hai không? – Với vẻ dí dỏm, Kim vừa cười, tay vừa chỉ vào hộp khăn giấy trên quầy.

- Không. Là lỗi của anh hai thật.

- Ai kêu anh hai xấu tính làm chi! À, mấy hôm rồi có ai đến tìm em không? Là con trai ấy.

- Làm gì có ai! Em làm gì có anh nào đến tìm, như bà chằn lửa.

- Vậy hả? – Câu đáp lại của Kim có chút thất vọng. Nhưng cậu nhân viên lúc nãy đang đứng gần đó nhanh nhẹn lên tiếng:

- Có… có một anh hỏi em gái của anh chủ. Anh ấy ngồi ngay đó kìa.

Cả Thiên, Kim và Nhân đều giật mình, ba cặp mặt chạm nhau, nhưng mỗi người đều có riêng một thứ cảm xúc. Với Thiên là ngạc nhiên, với Kim thì bất ngờ xen lẫn vui mừng. Còn với Nhân, cảm giác bối rối không giấu nổi, anh lóng ngóng, nở một nụ cười méo xệch.

- Chào! – Câu chào ngắn gọn dành cho cả Thiên và Kim, ánh mắt anh bắt đầu dịch chuyển, nhìn vào khoảng không.

Thiên chưa kịp đáp lại, Kim đã ào đến bàn chỗ Nhân ngồi, cô cười rất tươi, nhưng sau đó lấy lại vẻ điềm tĩnh, dù vẫn không giấu nổi nét tinh nghịch, nhỏ nhẹ nói:

- Là anh tìm em hả? – Kim cau mày, mở to cặp mắt long lanh nhìn kỹ Nhân – Anh giờ khác quá, em không nhận ra. Chắc tại lúc trước cả người anh ướt như chuột lột. – Kim che miệng, khúc khích cười.
Nhân cũng vẫn cười nụ cười méo mó, cô gái trước mặt anh là em của Thiên. Hai anh em họ quả thực rất giống nhau, giống đến cả nụ cười. Nhân nhớ ra việc mình phải làm, anh đặt lên bàn một chiếc túi, nói với Kim rằng đó là chiếc khăn hôm trước. Kim nhận lấy, mở túi ra xem.

- Anh xin lỗi, quên mất là có chiếc khăn ấy nên bỏ tất cả vào máy giặt. Thành ra nó bị hỏng mất. – Nhân tiếp tục đặt một chiếc hộp lên bàn. – Anh đền cho em chiếc khăn mới.

Kim mỉm cười, mắt cô sáng lên hơn bao giờ hết, có chút rung động trước người con trai chu đáo như vậy. Mấy ngày nay Kim cũng không hiểu vì sao mình cứ nhớ hoài hình ảnh người con trai dưới mưa, cô biết là anh đang khóc, nhưng cố giấu đi nỗi lòng. Ngày hôm nay gặp được anh, cô như cảm thấy một điều gì đó thật đẹp, thật tuyệt vời sẽ xuất hiện. Kim đang nhìn Nhân không chớp mắt khiến Nhân có chút ngượng, bỗng Thiên xuất hiện, phá vỡ bầu không khí thơ mộng của Kim.

- Kim, em cho anh chút thời gian với vị khách này được không?

- Ơ… hai anh quen nhau ạ?

- Ừ, em vào trong nhà đi, anh hai có chuyện muốn nói với anh ta.

- Em biết rồi anh hai. – Mặt Kim xìu xuống, cô đứng lên nhường chỗ cho Thiên, cảm ơn và cúi chào Nhân rồi cầm hai chiếc khăn đi vào trong nhà.

Một khoảng thời gian im lặng giữa hai người con trai, Thiên không biết bắt đầu nói từ đâu, còn Nhân không biết bắt đầu hỏi từ đâu. Cuối cùng, Nhân vờ như không nghe câu chuyện giữa Thiên và Kim, anh hỏi:

- Hôm nay Mẫn không đến đây sao?

- Cô ấy đã không đến đây từ hôm anh rời quán. – Thiên cúi mặt, kể tiếp – Cô ấy cảm thấy có lỗi với anh, cô ấy nghĩ mình đã phản bội anh. Có lẽ trước giờ mọi chuyện giữa anh và Mẫn rất đẹp, cho nên khi anh nói chia tay, cô ấy không chịu nổi.

- Tại sao? Chính tôi là người nói chia tay vì không yêu cô ấy cơ mà. Sao cô ấy lại nghĩ chính cô ấy phản bội tôi?

- Vì tôi nói cho cô ấy biết câu mà anh nói với tôi trước khi anh rời quán. Đúng! Thú nhận với anh là tôi yêu Mẫn, yêu từ lâu lắm rồi. Có lẽ không kéo dài tận bốn năm như anh, nhưng hai năm trời, tình yêu của tôi được nuôi dưỡng bằng khoảng cách. Tôi đã đơn phương yêu hình bóng ấy, yêu nụ cười của cô ấy…

Thiên nói rất nhiều, anh kể cho Nhân nghe câu chuyện của cậu sinh viên mới ra trường với ý muốn sang Pháp nuôi dưỡng ước mơ. Rồi cả việc sẽ không về Việt Nam, nhưng sau đó lại trở về. Nghe chuyện của Thiên, trong Nhân có chút ngưỡng mộ, có chút ghen tị khó tả.

- Thật ra, tôi đã cảm nhận được rằng Mẫn có tình cảm với cậu. Qua ánh mắt của cô ấy, ánh mắt mà chưa bao giờ cô ấy dành cho tôi, kể cả lúc chúng tôi nghĩ chúng tôi đang yêu nhau nhất. Cậu xuất hiện là điều tôi không hề muốn, mất Mẫn là điều làm tôi đau đớn, nhưng vẫn như hàng ngàn kẻ ngốc khi yêu, chỉ cần người yêu tôi hạnh phúc thì tôi có thể chấp nhận nỗi đau.


Nghe Nhân nói, Thiên có chút cảm giác tội lỗi. Nhân quả là một người con trai tuyệt vời, anh là người đã trưởng thành thật sự, không chỉ về tuổi tác mà về cả cách cư xử. Mấy ai chịu được khi nhận ra người yêu của mình bấy lâu không có tình cảm gọi là tình yêu với mình. Mấy ai bình tĩnh ngồi nói chuyện với người đang kể về tình cảm của họ với người yêu mình. Mấy ai chấp nhận hy sinh tình yêu của mình để người mình yêu hạnh phúc bên người khác. Rất ít hoặc không có người thứ hai.

- Giờ Mẫn ở đâu? Anh có biết không?

- Tôi không… gọi điện cho cô ấy mà không được.

- Anh có biết chỗ nào cô ấy thường xuyên đến không? Tôi sẽ đi tìm cô ấy.

- Được rồi, hai chúng ta cùng tìm.

Hai chàng trai với hai đôi mắt chạm nhẹ nhau, lòng mỗi người đều không còn ấm ức, tất cả như một lời nguyền được hóa giải.

11. Sa Pa, những ngày cuối tháng 8 mưa bão vần vũ khắp trời. Rét buốt.

Mẫn rời Sài Gòn đã được một tuần. Cô ước mình có thể đi đâu đó xa hơn đất nước Việt Nam này, nhưng rồi luẩn quẩn chồng chất luẩn quẩn, cô không thoát ra được cái gọi là yêu thương. Yêu và thương, nhớ và chờ, đau đớn và tổn thương, cô đơn và lạnh lẽo. Cứ thế chồng chất lên nhau. Mẫn xin công ty cho nghỉ phép, cô quyết định đến nơi xa Sài Gòn nhất, cuối cùng cô chọn Sa Pa là điểm dừng chân.

Đẹp và bình yên dù tiết trời không tốt lắm, đó là cảm nhận của cô khi đặt chân đến đây. Cô ở nhà một người dân, không liên lạc với mọi người, vì cô cũng đã nói với gia đình rằng cô đi công tác xa ở Sa Pa.

Mỗi ngày cô đều lên đỉnh đồi, nhìn xuống để ngắm những thửa ruộng bậc thang xanh, vàng trải dài như tới tận chân trời. Về đêm, cái lạnh nơi đây tê tái, cắt da cắt thịt và càng thật khó chịu đựng với một người Sài Thành như cô, đã quen với cái nóng, cái oi của một mảnh đất không có bốn mùa.

- Hôm nay chị có đi chợ với em không?

- Lin đi chợ à? Thế cho chị đi theo với.

Lin là cậu nhóc con chủ nhà, cậu nhóc 16 tuổi này rất quý Mẫn, cậu còn muốn cô ở luôn nhà cậu không về thành phố nữa. Cậu dẫn cô đi thăm nhiều nơi, chỉ cho cô biết nhiều điều mà Mẫn chưa bao giờ được biết. Một buổi sáng không quá lạnh, hai bóng người một nam một nữ đi xuống chợ phiên xa nhà.


12. Sa Pa có khí hậu mang sắc thái ôn đới và cận nhiệt đới, không khí mát mẻ quanh năm. Thời tiết ở thị trấn một ngày có đủ bốn mùa: buổi sáng là tiết trời mùa xuân, buổi trưa tiết trời như vào hạ, thường có nắng nhẹ, khí hậu dịu mát, buổi chiều mây và sương rơi xuống tạo cảm giác lành lạnh như trời thu và ban đêm là cái rét của mùa đông. Mẫn theo sau Lin, chợ đông người, tiếng cười nói rân ran, mặc dù Mẫn nghe không rõ họ nói gì, nhưng cô cũng thấy rất vui. Cô đã tự hỏi nếu cô ở luôn đây thì sẽ thế nào, có bình yên mãi như vậy không?

- Mẫn! - Một giọng nói thân quen vang lên bên tai Mẫn, cô nghĩ mình nghe nhầm, hoặc cô đang tưởng tượng ra.

- Mẫn! Mẫn! Diệp Mẫn! – Vẫn có tiếng gọi giống như đang có người theo sau. Vì người đông, tiếng nói lại nhiều nên rất khó để xác định có phải đang gọi mình hay không. Nhưng Diệp Mẫn đúng là tên cô và nghe còn rất rõ, dù nó vang từ phía xa.

- Hình như có người gọi chị! – Lin dừng lại, quay lưng nói với Mẫn. Thế thì đúng là cô không nghe nhầm rồi.
Hiện ra trước mắt cô là hai chàng trai thân quen, họ đang chen chúc trong đám người đông đúc để tiến về phía cô. Hai người cùng đi với nhau, Nhân và Thiên. Mẫn đứng như chôn chân, đôi mắt đã bắt đầu long lanh ngân ngấn nước. Một cái ôm thật vội, thật mạnh như để bóp chết sự nhớ nhung Thiên dành cho cô thúc đẩy những giọt nước mắt của cô rơi xuống nhiều hơn, ướt đẫm hai má, mằn mặn bờ môi. Nhân đứng sau mỉm cười thật hiền, đằng sau anh xuất hiện một cô gái, là Kim.

- Sao hai người biết em ở đây mà tìm? – Mẫn hỏi khi cả bốn người ghé vào một quán nước nhỏ ở chợ, còn Lin đã đi chợ để mua đồ.

- Anh đến công ty của em, gặp chị trưởng phòng thì biết em xin nghỉ phép. Nhưng lại chẳng biết em đi đâu.

Anh gọi điện về cho ba mẹ em, họ nói em đi công tác ở Sa Pa. Ba mẹ cũng có ngạc nhiên vì sao anh không biết em đi công tác, nhưng anh nói em đang giận anh nên anh tìm em để làm lành. Có vẻ như họ càng ngạc nhiên hơn, ba em còn hỏi: “Hai đứa giận nhau rồi đấy à?” – Nhân cười.

- Còn đây là…? – Mẫn đưa ánh mắt nhìn về phía Kim. Kim nhanh nhẹn trả lời không chờ hai người kia giới thiệu.

- Em là Thiên Kim, em gái của anh Thiên. Là do em tò mò xem chị khóc nhè vì sao lại lên tận Sa Pa nên đã đòi hai anh cho em đi theo. – Kim tủm tỉm cười.

- Chị khóc nhè? – Mẫn ngạc nhiên, chợt nhớ lại ngày xảy ra chuyện giữa ba người, cô bé ấy đã nhìn thấy Mẫn khóc, nhưng khi ấy Mẫn chưa biết đó là em gái của Thiên.

- Cái con bé này, em bớt nói đi một chút không được sao? Ăn nói vô duyên quá! – Thiên quay sang Kim, lấy tay cốc nhẹ lên trán cô.

Bốn người họ nói chuyện rất vui vẻ như chưa hề xảy ra những điều làm họ tổn thương. Mẫn vẫn còn thắc mắc vì sao hai người con trai ấy có thể vui vẻ nói chuyện với nhau, vì sao họ cùng nhau đến đây tìm cô. Và với trực giác của con gái, Mẫn nhận ra trong ánh mắt của cô bé Kim khi nhìn Nhân, có một thứ tình cảm không giống như bạn bè, không như anh em. Ánh mắt đầy hạnh phúc và ấm áp mỗi lần Kim nói chuyện với Nhân, mỗi lần Nhân trêu Kim. Bỗng Mẫn thấy thật nhẹ lòng.

13. Bốn người họ lên xe trở về Sài Gòn. Trước lúc đi, Lin đã ôm Mẫn khóc lóc trông đến tội. Thiên đứng không yên vì cái ôm của hai người họ quá lâu, cho đến khi Nhân đặt tay lên vai cậu, nở một nụ cười thấu hiểu và đầy thông cảm, Thiên mới thôi thái độ ghen tuông vớ vẩn.
5 giờ chiều, mặt trời bắt đầu chạy đua với gió để khuất sau núi, màu của mặt trời ngọt ngào như một viên kẹo. Trên xe, Mẫn chọn chỗ ngồi cùng Nhân, dù Thiên và Kim đều không hề muốn. Họ im lặng như sợ nếu nói gì đó, đêm đen sẽ đến nhanh hơn.

- Em biết anh nói dối em rồi phải không? – Nhân khẽ hỏi.

- Em biết! Nhưng vì sao…?

- Vì anh luôn muốn em hạnh phúc. Em xa anh, thật sự khiến anh đau khổ lắm. Nhưng em ở bên anh, em không vui, anh càng đau khổ gấp trăm ngàn lần. Đó là vì anh yêu em, yêu hơn bất cứ thứ gì có trên đời. Đó là vì yêu thương nhầm lẫn sẽ để lại hậu quả lâu dài. Anh nhận ra đối với anh, em đang trao thứ tình cảm không phải tình yêu nam nữ, anh cũng nhận ra tình cảm em dành cho Thiên khác biệt lắm. Có thể vì em đang không chịu chấp nhận sự thật, vì em sợ anh buồn. Nhưng chúng ta đều đã là người lớn, yêu thương nhưng cần nghĩ đến tương lai, cho cả đối phương và chính mình. Em hiểu anh nói gì không?

- Bản thân em còn không hiểu em bằng anh. Em không muốn ích kỷ, nhưng anh đi rồi, em sợ mình sẽ không sống tốt được… có lẽ… vì em dựa vào anh quá nhiều, quá lâu. – Những giọt nước mưa bắt đầu xuất hiện bên ngoài cửa xe, và nước mắt của Mẫn bắt đầu tràn ra.

- Anh có nói sẽ rời xa em đâu? Anh vẫn ở đây, bên cạnh em, chỉ là với vị trí khác, được không… em gái?
Mẫn mở to đôi mắt đã ướt, nhìn Nhân không chớp. Nhân đưa tay đặt lên bên má đầy nước mắt của Mẫn, nhẹ nhàng như một thiên thần:

- Đừng khóc vì khổ đau, hãy chỉ khóc vì hạnh phúc, em gái nhé! – Nhân buông tay, đứng lên – Em đợi anh chút!

Một lúc sau, Thiên đi lên ngồi vào chỗ của Nhân, Mẫn có chút ngạc nhiên, nhưng rồi cô cụp hai hàng mi, lau nhanh nước mắt còn đọng, mỉm cười nhẹ nhàng không đau đớn. Đôi khi con người ta phải chấp nhận buông tay những thứ tốt đẹp bên mình để sống thật hơn với bản thân. Mẫn đã để quên con người thật sự của mình khi bên Nhân, vì anh quá rộng lớn, quá an toàn nên cô cứ thế mà dựa vào, mất dần tính tự lập trong cô. Nhưng đã đến lúc buông tay, để như anh nói “Chúng ta đều đã là người lớn, yêu thương nhưng cần nghĩ đến tương lai, cho cả đối phương và chính mình.”

Từng vòng bánh xe lăn đều trong mưa, hai cô gái tựa đầu vào hai chàng trai mà ngủ giấc ngủ bình yên, không ai còn cảm giác đau buồn, nặng nề về một mối tình tan vỡ. Chuyện tình yêu là thế, dù hợp hay tan thì “Rồi sẽ thuộc về nhau nếu là của nhau.”

Hẹn những ngày mưa trên từng con phố nhỏ,

Ta ngỡ ngàng nhận ra đã là của nhau.


GreenStar