ĐỪNG BỎ LỠ

Đừng sợ, anh vẫn ở đây (Kỳ cuối)


Trở về, nơi đau thương nương náu

Minh đưa Nguyên ra sân bay, anh ôm tạm biệt cô em họ bé nhỏ mà lòng cảm thấy nhoi nhói. Đêm nào anh cũng nghe tiếng cô khóc nấc lên, muốn vào phòng để an ủi cô, nhưng anh nghĩ giờ cô đã không còn là Nguyên của nhiều năm trước, anh cũng không thể cứ mãi ở bên để luôn bảo vệ cô, làm cô tạo vỏ bọc không dám đối diện với mọi khó khăn. Anh nói đùa như thật:

– Thôi Nguyên à, đừng buồn nữa. Số anh với cô long đong về đường tình duyên, bà ngoại chẳng bảo thế còn gì. Cho nên cô cứ cố gắng mà đương đầu đi, anh cũng ở đây lập đàn cầu cho cô sớm lên xe hoa, trước anh cũng được.

Cô không nói gì, chỉ mỉm cười. Cô không dám kể cho Minh nghe rằng đêm nào cô cũng có cảm giác một ai đó đang ở bên cạnh cô, lúc thì vuốt tóc cô, lúc lại vỗ về cho cô ngủ… Những điều ấy làm cô nhớ Khôi, thế là cô lại khóc.

– Bao giờ rảnh lại ra chơi với anh nhé! Anh luôn chào đón em.

– Dĩ nhiên rồi, mà anh đừng gọi em là cô, nghe xa lạ lắm. Bao giờ anh lấy vợ, có con thì hẵng gọi thay cho con anh bằng cô, còn giờ em thích anh gọi em là em cơ.

– Ừ, anh biết rồi. Đi bình an nhé! Bao giờ về tới nơi thì alo cho anh. Còn nữa, căn phòng em đang sống, nếu không ổn thì chuyển ngay đi nhé, anh lo lắm.

– Em biết rồi, anh cũng đi đường cẩn thận, em vào đây.

Nói rồi cô quay đi. Minh thở dài nhìn cô em họ bước đi đầy mệt mỏi. Người lớn có nhiều chuyện khá phức tạp, đôi khi cứ loanh quanh, luẩn quẩn cả đời không thoát ra được, nhất là đối với tình yêu. Bỗng dưng anh thèm được quay lại tuổi thơ, cái hồi anh không biết yêu, Nguyên không biết yêu, vô tư và hồn nhiên. Anh sẽ lại bảo vệ cô, gọi cô là “Hoa hậu đậu” để rồi cô đuổi đánh anh khắp xóm. Buồn là không thể.



2 tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay trôi qua nhanh chóng, Nguyên đang đứng ở sân bay Tân Sơn Nhất và… một mình. Cô gọi taxi về phòng. Sài Gòn vẫn nóng khủng khiếp, căn phòng lâu ngày đóng cửa, khí nóng ám tới từng kẽ nứt trên tường. Điều đầu tiên khi bước vào phòng là cô mở toàn bộ cửa có thể mở, bật quạt cho đẩy bớt khí nóng ra ngoài. Tự dưng cô thèm quay lại Hà Nội. Cô mở nguồn điện thoại. Vài người bạn nhắn tin hỏi cô đã trở về chưa, bao giờ thì sẵn sàng đi làm, có quà hay không… và… 5 cuộc gọi nhỡ từ Khôi.

Nguyên vội vàng bấm số gọi lại, cô luống cuống đến phát khóc. Nhưng vẫn là tiếng chuông ngân dài mãi, cô gọi lần hai, rồi lần ba. May quá, có người trả lời:

– Chào cô! Cô có phải là Thảo Nguyên không?

– Vâng! Là… Là tôi! – Cô lắp bắp xen lẫn nỗi sợ hãi.

– Đây là điện thoại của anh Phan Hoàng Khôi, người đã tử vong cách đây 20 ngày. Cô có thể đến ngay chỗ chúng tôi để nhận một số đồ liên quan đến cô không? Chúng tôi rất tiếc…

Mọi điều sau đó đều ù ù, rè rè trong tai Nguyên. Cô không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy, chẳng lẽ là Khôi? Khôi người yêu cô? Khôi người cô yêu? Cô không biết nữa, cô chỉ còn biết khóc, cả cơ thể như không có giá đỡ, cứ mềm nhoài ra. Cô nằm co ro khóc nức nở, trên cổ cô là chiếc vỏ ốc Khôi tặng, cô bất giác đưa nó lên tai nghe. Khôi từng nói, nếu anh đi xa và cô thấy nhớ anh thì hãy lắng nghe chiếc vỏ ốc này, nó sẽ nói thay lời anh muốn nói với cô.

“Đừng sợ! Anh vẫn ở đây mà…”

Cô giật mình, ngồi bật dậy, có tiếng nói phát ra đâu đó rất gần cô, nghe rất quen, rất ấm áp. Cô đưa chiếc vỏ ốc lên tai lần nữa. “Đừng sợ! Anh vẫn ở đây!” – Thứ âm thanh quen thuộc phát ra rõ hơn. Cô gào thét, nỗi đau đớn cào lấy trái tim cô, cô nghĩ mình bị điên. Điên thật rồi.


Sau tang lễ của Khôi, cô trở về nhà với một hộp đầy những thứ mà cảnh sát thấy được tại nơi Khôi mất và chúng đều liên quan đến cô. Khôi cùng một đoàn khách du lịch đi leo núi, anh đi cuối cùng vì có vài người vì quá ham chơi nên đi chậm hơn đoàn, anh phải giám sát họ. Nhưng lúc sau, khi mọi người đã dừng nghỉ thì vẫn còn thiếu một cô bé người Nga. Khôi quay lại để tìm, nhưng vì trời chiều tối, anh sơ ý trượt chân té xuống một đoạn dốc núi. Anh đã ngất và sau khi tỉnh dậy thì không còn ai ở gần để cứu anh lên. Anh đã cố gắng gọi điện, nhưng điện thoại lại không thể bắt được sóng. Thế là số thức ăn anh mang theo chỉ đủ sống trong 4 ngày. Sau đó anh đã không thể chống lại cơn đói và cái chân đã bị gãy vì rơi từ trên cao xuống.


Nguyên từ từ mở chiếc hộp ra, có một viên đá cuội hình trái tim, trên đó khắc chữ “Khôi yêu Nguyên”, một xấp lá khô có khắc chữ và một lá thư, những dòng chữ nguệch ngoạc của Khôi vì đã đói và kiệt sức. Mắt Nguyên nhòa đi vì nước.

“Gửi cô gái dễ dàng sợ hãi, dễ dàng rơi lệ, dễ dàng bị tổn thương của anh.

Anh rất nhớ em, nhớ chết đi được. Nhưng anh biết anh sẽ không chết vì nhớ em mà anh sẽ chết vì không có gì để ăn. Tự nhiên anh ân hận quá, giá như anh cứ ăn như em, ăn kiểu của ‘Tự nhiên như ruồi’ thì có lẽ giờ anh cũng không tiếc vì mình đang chết đói. Anh đùa thôi, em đừng giận. Mà em cũng đừng khóc nha, em phải vui vì đã được một người đẹp trai, tài giỏi như anh yêu, lại còn nuông chiều em nữa. Anh biết em sẽ không dáo dác lên tìm anh khi 3 ngày anh không liên lạc với em, vì em là cô gái chảnh chọe nhất trên thế gian này. Đừng trách anh nếu anh nói thế, em nên thương người sắp chết vì đói em ạ.

Anh biết sẽ không dễ dàng để quên một người yêu tuyệt vời như anh, nhưng em đừng lo, anh vẫn ở bên cạnh em thôi. Chỉ là… em sẽ không biết anh ở bên em. Đừng nói anh là một thằng ngốc, anh chỉ ngốc trước em thôi, còn với hàng trăm cô gái khác, anh là người hùng, là thần tượng đấy nhé.

Nguyên à, đã có những lúc anh thật vô tâm, anh mải mê với công việc của mình, anh đi khắp nơi với những con người xa lạ và bỏ mặc em một mình. Đây có lẽ là điều anh ân hận nhất, nhưng em yên tâm, sau này anh hứa sẽ ở bên em, không đi đâu cả, anh thề đấy.

Anh không biết đến khi nào người ta mới tìm thấy anh, lúc tìm thấy anh còn sống hay đã chết. Anh chỉ biết anh đang rất nhớ em, nhớ kinh khủng. Mà cũng vì nhớ em, cái bao tử của anh chịu để yên cho anh ngủ.

Đây có lẽ là những dòng cuối cùng anh viết cho em, hết giấy mất rồi, anh cũng kiệt sức rồi. Anh sẽ cố gắng, cố gắng đợi. À, anh biết rồi. Mỗi ngày em hãy lấy một chiếc lá ra đọc nhé, anh sẽ viết lên lá. Mỗi ngày một lá thôi, cho đến khi em đọc hết, đến lúc đó em hãy thôi đau khổ vì anh, em hãy thôi khóc vì mất anh. Hãy chỉ cười thôi em nhé. Và cho dù chỉ còn một mình thì em cũng phải sống tốt, đừng sợ gì cả vì anh vẫn ở đây, bên cạnh em.

Khôi yêu Nguyên nhiều lắm!”

Những dòng chữ cuối cùng của Khôi làm tim cô thắt lại. Có phải anh vẫn luôn ở bên cô hơn nửa tháng qua? Có phải người đến để nâng cô lên với ý muốn cô đừng nằm dưới nền gạch men là anh? Có phải người nói với cô: “Đừng sợ, anh vẫn ở đây!” là anh chứ không phải là Minh? Có phải… Một đoạn ký ức dài thật dài, đậm thật đậm quay ngược lại trong tâm trí cô, cô không biết mình nên vui hay buồn, nên khóc hay cười.

Nắng kìa em! Cười lên cô bé

Đúng rồi, là Khôi vẫn ở bên cô mỗi đêm. Trong chiếc hộp của Khôi, có tổng cộng 33 chiếc lá khô, trên mỗi chiếc là đều được viết chữ. Nguyên nghe lời anh, mỗi ngày đọc một lá. Khi đọc xong dòng chữ trên chiếc lá đầu tiên, cô đã bật khóc: “Em khỏe chưa?”. “Làm sao mà em khỏe được khi không có anh?” – Cô thì thầm.

Ngày thứ hai, cô vẫn còn buồn lắm. “Em hết buồn chưa?”, “Làm sao mà em hết buồn được!”

Ngày thứ ba, cô hồi hộp mở chiếc lá ra đọc: “Em hết khóc chưa?”, “Em hết rồi, nhưng em vẫn còn đau lắm!”


Ngày thứ bảy, cô trở về nhà sau một ngày làm việc mệt nhoài. Đôi giày cao gót nằm chơi vơi mỗi nơi một chiếc, cô không buồn sắp lại chúng ngay ngắn. Như mọi ngày, cô mở hộp ra, lấy một chiếc lá. “Đừng đọc vào buổi tối, hãy đọc vào buổi sáng chiếc lá tiếp theo em nhé. Anh yêu em!”

Vẫn là cảm giác có anh bên cạnh, cô ngủ ngon hơn. Cái nóng Sài Gòn không làm cô khó chịu nữa, cảm giác an toàn lại trở về với cô.

Ngày thứ tám, cô thức giấc và đọc chiếc lá thứ tám: “Nắng kìa em! Cười lên cô bé!”. Đúng thật, nắng, có nắng. “Là anh đoán mò hay anh đang ở đây thật?” – Cô tự hỏi rồi mỉm cười.

Ngày thứ 21. “Em cười rồi! Hãy dành cho mình một ngày cuối tuần vui vẻ em nhé!”

Ngày thứ 33.

Khôi nói đúng, Nguyên đã cười rồi, cô trở lại với nhịp sống hối hả của Sài Gòn. Cô thường xuyên gọi điện hỏi thăm tình hình của Minh và kể cho Minh nghe cảm nhận mỗi ngày của cô. Cô vẫn yêu và nhớ Khôi nhiều lắm, nhưng sẽ không khóc hay buồn đau nữa, vì chiếc lá thứ 32 nói với cô rằng: “Chỉ cần em cười, đó là niềm hạnh phúc nhất của anh!”, cô muốn anh hạnh phúc.


Một tháng sau, người ta thường thấy một cô gái đi nhặt những chiếc lá khô, viết chữ lên rồi cất vào chiếc hộp cô mang theo, đem về nhà. Mỗi ngày một chiếc lá.

Nhiều năm sau, người ta vẫn thường thấy một cô gái nhưng đi cùng một chàng trai mỗi ngày nhặt một chiếc lá khô rồi viết lên trên lá mấy dòng chữ, sau đó ra bờ sông thả trôi theo dòng nước. Đúng! Đó là Nguyên và Thiên – người yêu của cô. Thiên bắt gặp những hành động lạ lùng của Nguyên, và thế là anh tìm hiểu, rồi anh yêu cô. Tình yêu đôi khi đến thật đơn giản, chỉ là hiểu và rồi sẽ yêu mà thôi.

Chiếc lá thứ 33 vẫn nằm trong hộp nhỏ, cùng với 32 chiếc lá còn lại của Nguyên, cô muốn giữ mãi ý nghĩa của 33 chiếc lá một cách trọn vẹn mà Khôi dành cho cô: “Tôi yêu em với một tình yêu sâu sắc, vĩnh hằng.”

Hết!

GreenStar