ĐỪNG BỎ LỠ

Có một kiểu con gái vì bảo vệ trái tim mình quá chặt chẽ...

Có một kiểu con gái vì bảo vệ trái tim mình quá chặt chẽ, tưởng rằng sẽ tránh xa khỏi những tổn thương nhưng không ngờ lại vô tình tạo ra thứ vỏ bọc cứng cáp, khó phá vỡ. 


Có một kiểu con gái vì bảo vệ trái tim mình quá chặt chẽ, tưởng rằng sẽ tránh xa khỏi những tổn thương nhưng không ngờ lại vô tình tạo ra thứ vỏ bọc cứng cáp, khó phá vỡ.

Rất lâu rồi mới lại có cảm xúc để viết, có lẽ vì Sài Gòn bắt đầu mưa. Không biết người ta có khó chịu với mưa Sài Gòn hay không, riêng mình thấy mưa Sài Gòn rất tình, rất đẹp. Mình thích kiểu ví von tuổi thanh xuân như cơn mưa rào, biết là sẽ ướt sũng nhưng vẫn thích tắm lại nhiều lần. Cứ mỗi độ Sài Gòn mưa, mình lại hay chọn những quán có kính để vừa làm việc vừa ngắm mưa, thấy an yên vô cùng. Mở thêm nhạc của The Carpenters nữa thì thấy càng hợp cảnh hợp tình hơn.

Mình cũng vừa nhận ra gần đây mình sống điềm tĩnh hơn, không cuộn lên những cảm xúc tiêu cực khi xảy ra những chuyện đáng-phải-nổi-cáu. Hình như mỗi lần thay đổi một môi trường dần thân quen, mình lại dạn dĩ hơn với đời. Giống như bàng thay lá, như ve sầu lột xác, như trái tim già đi vài tầng tuổi.

Ngày mai, Sài Gòn chắc chắn lại đổ mưa, mình chắc chắn lại cafe ở một quán nào đó có kính, để ngắm mưa và nghe nhạc của The Carpenters...

Và cũng có thể, mình lại nghĩ đến những điều từng làm mình buồn. Nhưng là buồn theo kiểu hoài niệm, nhẹ tênh, không còn muốn trách hay níu kéo điều gì nữa. Giống như người ta hay nói: “Chúng ta rồi cũng sẽ có một ngày nhìn về nỗi buồn cũ mà lòng không còn nhói nữa.” Mình tin ngày đó không phải là lúc chúng ta quên được người hay quên được chuyện, mà là khi trái tim đủ ấm để biết rằng: những điều từng khiến mình đau nay đã thành điều khiến mình mạnh mẽ.

Cái kiểu con gái mình nhắc ở đầu bài, thực ra cũng chính là mình. Trước đây, mình cứ nghĩ càng mạnh mẽ thì càng ít tổn thương. Nhưng dần dần, mình nhận ra, mạnh mẽ quá cũng làm người khác e dè, chẳng ai dám đến gần. Và đôi khi, chính mình cũng tự làm khó bản thân bằng cái vẻ ngoài tưởng như chẳng cần ai, tưởng như không biết buồn.

Mình từng sợ bị thương, nhưng giờ đây, mình sẵn sàng mở lòng để đón lấy những cảm xúc đến rồi đi, dù vui hay buồn, đều là một phần của mình. Vì mình hiểu, cảm xúc không phải để kiểm soát, mà để sống cùng. Cũng như mưa Sài Gòn, không phải để tránh, mà để lặng yên ngắm nhìn, để biết mình vẫn còn cảm nhận, vẫn còn rung động, vẫn còn là một người mềm lòng.

Sống trong một thành phố luôn vội như Sài Gòn, có lẽ không dễ để giữ trái tim nguyên vẹn. Nhưng cũng chính nơi này, những cơn mưa bất chợt, những bản nhạc cũ, và những buổi chiều ướt át... đã giúp mình giữ lại những phần mềm yếu nhất của mình. Và vì thế, mình vẫn thấy mình may mắn.

Ngày mai mưa có thể lớn hơn hôm nay. Lòng mình có thể lặng hơn hôm nay. Nhưng chắc chắn một điều, mình sẽ vẫn ngồi đâu đó, viết vài dòng về cảm xúc, về những mảnh trời trong veo sau lớp kính, và biết ơn vì mình vẫn còn có thể rung động.

“Rainy days and Mondays always get me down...”
– The Carpenters

#GreenStar
#Viết_giữa_mùa_mưa
#Tản_văn_Sài_Gòn

Không có nhận xét nào