ĐỪNG BỎ LỠ

Như là định mệnh

Thy đứng ngắm mình trong gương, mặt tạo đủ kiểu sắc thái.

Cô trút ra tiếng thở dài vì cảm thấy dù ở góc độ nào, từ chu môi đến nhọn mỏ hay cười tươi hoặc nghiêm túc, khuôn mặt phổ thông như mặt của cô cũng không có điểm gì nổi bật.

Cô ao ước có được một chiếc lúm đồng tiền bên má, nhưng dù có cười đến tận mang tai, lúm đồng tiền cũng không xuất hiện. Bởi thế, cô chết mê chết mệt những cô nàng, anh chàng may mắn được sở hữu một hay hai chiếc lúm đồng tiền. Và Thy quyết tâm sẽ có một anh người yêu sở hữu điều may mắn ấy.
- Đã là năm thứ mấy đi làm rồi mà còn như vậy hả Thy? – Giọng anh chàng Tổng biên tập phóng với tốc độ ánh sáng đến tai Thy làm cô giật mình, dựng tóc gáy.
- Tại lúc em phỏng vấn về chuyện đó mà nhân vật cứ né tránh nên em mới dựa theo tình hình mà thêm chi tiết vào cho đủ câu chuyện. – Thy nhe răng cười, làm bộ vô tư vô số tội.
- Còn bao biện nữa hả! May mà người ta cho qua không kiện nữa, nếu không thì chỉ vì cô mà tòa soạn mang tiếng, lúc đó chỉ còn nước lôi đầu cô ra mà xử.
- Em xin lỗi, xin lỗi sếp nhiều. – Thy xoa hai tay vào nhau, cúi đầu tỏ vẻ thành khẩn – Em sẽ lấy công chuộc tội, sếp giao việc gì em cũng chịu và hứa sẽ không để sai sót như lần này nữa.
Tổng biên tập trầm ngâm vài phút. Cũng bằng chừng ấy thời gian, Thy trách mình ngu, vì cô đã tự phủ đầu mình. Chẳng may anh sếp khó tính bắt đến những nơi khỉ ho cò gáy để lấy tin thì cũng đành chịu, vì lỡ hứa hẹn rồi. Đúng là vạ miệng mà.
- Thế thì tuần tới cô với cậu Nhân đi Cần Thơ làm một bài phóng sự về chợ nổi Cái Răng cho anh. Lần này là phải làm trung thực, anh giao cô cho cậu Nhân để tránh trường hợp túng quá làm liều của cô. – Tổng biên tập đặt tờ kế hoạch trước mặt Thy. – Kinh phí đi lại, ăn ở hai ngày, một đêm tòa soạn chịu. Còn chơi bời hơn thế thì cô tự bỏ tiền túi nhé, coi như phạt lần này.
Thy mặt bí xị bước ra khỏi phòng Tổng biên tập, nhưng cánh cửa vừa đóng kín lại, cô đã nhảy múa như điên. Thật ra không bị trừ lương đã là điều may mắn, thế mà còn được đi chơi, trong lòng cô thầm cảm ơn anh sếp khó tính nhưng quả thực lại thương cô nhiều lắm. Thy từng nghĩ nếu sếp chưa có vợ con thì cô sẽ tấn công ngay, vì sếp có tới hai má lúm đồng tiền nhưng vẫn có nét phong độ, đĩnh đạc. Nói chung sếp là mẫu đàn ông lý tưởng của phụ nữ.
Còn Nhân là cậu sinh viên thực tập học ở Học viện báo chí ngoài Hà Nội. Thy vẫn chưa hiểu lý do vì sao cậu nhóc này phải lặn lội từ ngoài Bắc vào Nam thực tập, chẳng phải ở gần vẫn tốt hơn sao. Nhưng thôi kệ, Thy gạt mọi suy nghĩ không đáng ra khỏi đầu, giờ cô phải lo phi nhanh về nhà để chuẩn bị đồ cho chuyến đi vào sáng ngày mai.
6 giờ sáng, Thy đứng trước cửa đợi Nhân. Hôm qua sau khi rời khỏi phòng kế toán, Thy có nhắc Nhân sáng mai qua chở Thy ra bến xe, cậu nhóc gật gù, cũng vui mừng ra mặt.
15 phút sau, Thy tròn mắt ngạc nhiên khi từ đằng xa đi lại là Nhân, nhưng cậu ta ngồi sau một bác xe ôm. Bác ấy dừng trước chỗ Thy đứng, chờ đợi nhận tiền xe rồi cúi chào hai người, quay đầu xe phóng thẳng. Thy đang định hỏi lý do thì Nhân cười hì hì nói trước:
- Xe em bị hỏng từ đêm qua, sáng nay đem đi sửa thì họ bảo chiều mới lấy được. Thế nên em gửi xe ở tiệm đó luôn rồi bắt xe ôm đến đây cho kịp. Giờ mình đi xe bus hay xe ôm đây chị?
- Ôi trời! – Thy vỗ tay vào trán cái bốp - Ở chỗ này thì làm gì có xe bus, xe ôm được một cái lúc nãy đến thì em không nói để mà đi luôn. Giờ chỉ có gọi taxi thôi.
- Em xin lỗi… - Nhân cúi mặt, vẻ đáng thương của cậu ta có thể động đến trời xanh huống chi một cô gái già tâm hồn mỏng manh như Thy. Cuối cùng Thy lấy điện thoại bấm số gọi taxi, vỗ nhẹ vài cái vào vai Nhân ý nói không thành vấn đề.
Chuyến xe từ Sài Gòn về Cần Thơ kéo dài hơn 5 tiếng, kể cả dừng nghỉ. Hai người xuống bến xe ở Cần Thơ lúc 2 giờ chiều. Tháng 11 ở Cần Thơ là mùa mưa, cũng chính vì vậy mà Thy và Nhân vất vả lắm mới tìm được một khách sạn nhỏ gần bến xe để nghỉ ngơi. Nhưng trời không thương người, vừa bước vào hỏi phòng thì ông chủ đã báo hết phòng. Bà vợ của ông ta vì muốn giữ khách nên nhanh nhảu hứa hẹn: Hai em cố gắng đợi khoảng một tiếng nữa thôi, có một đôi vừa lên, chắc tầm một tiếng nữa họ trả phòng. Hai em có thể thuê xe máy để đi chơi gần đây.
Thy nghe cũng xuôi lòng nên đồng ý gửi đồ và thuê xe để hai người đi thăm dò trước tình hình. Chạy vòng vòng quanh thành phố, họ mới nhận ra so với Sài Gòn hay Hà Nội, Cần Thơ thật sự rất bé nhỏ. Những đoạn đường ngắn đi chưa hết cảnh đã thấy hết đường, những con phố nhỏ chỉ đủ đi hàng hai, quán xá đông đúc, người qua lại chen chúc. Vòng qua hết các con phố, hai chị em quyết định dừng chân ở bến Ninh Kiều nổi tiếng của Cần Thơ, nơi mà ngày mai hai người sẽ lên ghe để ra chợ nổi Cái Răng.
- Em thấy sao? – Thy nhìn sang, thấy Nhân đang cười hạnh phúc, và cô thấy xuất hiện một chiếc lúm đồng tiền bên má phải của cậu.
- Thật ra thì theo em ở đâu trên đất nước này cũng đều có những nét đẹp riêng, từ con người đến cảnh vật. Em chọn vào tận miền Nam để thực tập cũng vì muốn khám phá nhiều hơn nữa những vùng đất mới và tìm ra được nét riêng biệt của nơi ấy.
- Nghe có vẻ lớn lao nhỉ? Em có người yêu chưa?
Sao chị lại hỏi vậy? – Nhân đỏ mặt.
Thy cười lớn. Cô nhớ ba năm trước, cô cũng đỏ mặt vì có người hỏi cô một câu như vậy. Cái thời của một cô sinh viên mới ra trường còn ngô nghê, dễ thẹn thùng đã qua thật rồi. Ngày ấy, khi anh hỏi cô có người yêu chưa, cô không đáp mà chỉ cảm thấy ngại ngùng. Vì cô nghĩ nếu nói chưa có thì giống như là cô chờ đợi anh nói yêu cô, còn nếu nói có rồi thì cô là kẻ dối trá. Sự im lặng ấy làm cô trở nên thú vị hơn trong mắt anh. Cho đến khi anh biết cô chưa có người yêu và ngỏ lời với cô thì cô lại cũng chỉ im lặng. Thy không hiểu vì sao cô lại im lặng, chỉ biết khi quen anh, trong lòng cô có một nỗi sợ hãi cứ thế lớn dần lên. Nói đúng hơn cô sợ yêu, sợ có người yêu. Ngày ấy cô nghĩ mình còn quá trẻ để quen anh – một chàng trai hơn cô tám tuổi. Nhiều lúc cô nhìn vào gương và tự hỏi mình: “Thy ơi! Mày có tiếc không?”, có tiếc không khi để anh rời xa cô, có tiếc không khi không chấp nhận lời yêu của anh. Nhưng rồi cô cũng tự an ủi mình, bảo rằng không có gì phải tiếc cả, bởi tình yêu đối với cô là hai chữ định mệnh, anh đến được thì cũng có thể đi được nếu anh không phải là của cô.
Bỗng một cơn mưa nặng hạt rơi xuống, nhưng dường như Thy không có cảm giác mưa đang táp vào mặt mình, cô cứ đứng nhìn về phía xa xăm với ánh mắt vô hồn. Cho đến khi Nhân cởi áo khoác của mình để che lên đầu Thy thì cô mới chợt tỉnh, quay sang nhìn Nhân mà mắt đã ướt nước.
Thy ngồi sau Nhân, vòng tay ôm eo cậu, áp má vào lưng cậu. Xe lao nhanh trong màn mưa.
1377575557_dinhmenh.jpg

Về đến khách sạn đúng 6 giờ tối, phòng trống đã có. Nhưng khi ông chủ chỉ đưa ra một chiếc chìa khóa thì Thy mới trợn mắt ngạc nhiên.
- Sao lại chỉ có một phòng hả ông chủ?
- Chứ anh chị đòi mấy phòng? Còn mỗi một phòng trống thôi. Tại lúc nãy anh chị không về sớm, có khách đến thuê nên tôi đưa chìa khóa cho họ rồi.
- Sao ông làm ăn buồn cười vậy? – Thy gắt lên – Chúng tôi có phải người yêu đâu, ở chung một phòng sao được?
- Hai em thông cảm, lúc đầu chị cứ nghĩ hai em là một đôi nên chị mới để người ta thuê một phòng, giữ một phòng cho hai em. – Bà vợ từ trong nhà bước ra, giọng ngọt ngào trấn an.
Đã đặt tiền cọc thuê xe, cả hai chị em người lại đang ướt như chuột lột nên đôi co thêm một lúc rồi cũng đành phải xách đồ lên phòng. Thy nghĩ cũng tại mình, vì ban đầu không dặn trước là sẽ ở hai phòng riêng, chỉ nói cần phòng cho hai người. Cô tự cốc vào cái đầu ngớ ngẩn của mình. Lúc Nhân thay xong đồ, bước ra từ phòng tắm, Thy nghiêm mặt nói như răn đe:
- Về Sài Gòn cấm được nói với sếp chuyện này, không anh ấy lại giảng bài cho chị nữa thì mệt lắm.
Nhân gật đầu, cậu ta cũng vẫn còn ngại.
- Thế… thế tối nay ngủ sao đây chị?
- Sao là sao? Chị ngủ giường, em con trai thì ngủ đất đi. Xin thêm cái mền là được rồi.
Nhân tiếp tục gật đầu. Nhìn cậu nhóc lúc này ngoan hiền như con gái làm Thy bật cười. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào tình huống này. Mặc dù chưa từng hôn, chưa từng nắm tay người con trai nào theo đúng nghĩa yêu đương, thế mà bây giờ lại đang và sẽ ngủ cùng phòng với một người con trai.
- Yên tâm đi! Chị không làm gì em đâu, chị đây tuy già và đang ế, nhưng tuyệt đối là người tử tế, đàng hoàng. – Thy vừa đem đồ vào phòng tắm, vừa khẳng định lần nữa nhân cách tốt đẹp của mình.
Mưa vẫn rơi, kế hoạch đi chơi đêm của hai chị em bị phá sản. Thy miễn cưỡng mở laptop làm việc, dù tâm hồn thì đang vẩn vơ với những cuộc chơi chưa thực hiện được. Nhân trải mền dưới nền, lấy gối nằm xuống và chúc Thy ngủ ngon, cậu nhóc có vẻ mệt sau chuyến đi dài.
11 giờ đêm, cái lạnh của những cơn mưa bắt đầu luồn vào từ chiếc cửa chớp trong phòng. “Đúng là khách sạn hạng bét, đây giống một cái nhà nghỉ thì đúng hơn!” – Thi làu bàu đi về phía cửa chớp, kéo rèm để che gió, nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Cô quay lại nhìn Nhân đang nằm co ro, vì mền chỉ có hai cái, trải nằm rồi thì không còn cái nào để đắp, lâu lâu lại còn ho vài tiếng. Chợt cô gái già và đang ế động lòng trắc ẩn, suy nghĩ một lúc, Thy đến chỗ Nhân vỗ vai cậu nhóc:
- Nhân! Em lên giường nằm đi, nằm dưới này mà đổ bệnh thì mai có chuyện lớn đấy.
- Thôi! Em nằm dưới này cũng được, không sao đâu chị. Chị ngủ ngon!
Thy không nói gì nữa, tắt đèn leo lên giường nằm. Nhưng cô không thể nào nhắm mắt được vì thi thoảng nghe tiếng ho và trở mình của Nhân. Không đành lòng, cô ngồi dậy, cúi xuống giường kéo tay Nhân:
- Lên đây nằm! Chị đã bảo chị không làm gì em rồi mà. – Rồi cô bật cười, cô nghĩ tình cảnh này thật ngược đời, một cô gái phải năn nỉ một chàng trai lên giường ngủ với mình. Nếu không tận mắt chứng kiến thì có lẽ ai cũng nghĩ chuyện đen tối sẽ xảy ra mất thôi.
- Nhưng em sợ em sẽ làm gì chị… - Trong bóng tối, Thy nghe tiếng Nhân trầm ấm mà cảm thấy lạnh hết sống lưng. Cô lại bật cười.
- Mỗi người một cái mền, đặt một cái gối ở giữa, muốn làm gì cũng khó. Nói thế thôi chứ em lên nằm đi, miễn đừng làm gì chị là được!
Nhân im lặng một lúc rồi ngồi dậy, ôm gối mền lên giường. Bày binh bố trận xong xuôi, Thy cũng nằm xuống và cô cảm thấy có chút thoải mái hơn lúc trước, có lẽ vì cô vừa làm một việc tốt, nhưng lại vẫn không thể ngủ được. Cái cảnh này giống như trong phim Hàn, không thể tin nổi nó đang thật sự diễn ra. Thế mới biết đâu phải phim Hàn nào cũng xạo người ta, cũng có tình tiết thật sự xảy ra đấy chứ, chỉ tại hiếm và ít gặp thôi. Nhưng nếu có gặp thì cũng chẳng ai dại đi nói chuyện này ra, trai chưa vợ - gái chưa chồng ngủ chung trên một cái giường mà không làm gì thì cũng phi lý và có chút phi thường, không ai tin nổi cả.
- Thy ơi! Em không ngủ được nữa rồi. – Tiếng Nhân khe khẽ làm Thy giật mình.
- Tại chị đánh thức em dậy giữa chừng à? Xin lỗi nha, đếm cừu để ngủ đi em. – Thy bỗng thấy run.
- Thy ơi… chị cho em mượn… mượn tay được không?
- Làm cái gì? – Thy lo lắng bỏ nhanh hai tay vào trong mền.
- Em hứa em chỉ nắm tay chị thôi!
Thy chợt cảm thấy mình ngu ngốc. Cô quên rằng dù sao Nhân cũng là con trai, cậu đã 22 tuổi và cũng có thể còn là một đứa con trai từng trải. Trong khi cô – dù đã hơn 25 tuổi, nhưng nụ hôn đầu vẫn chưa trao ai, đến nắm tay người cô yêu cũng chưa một lần. Tự dưng cô không biết phải xử lý thế nào trong tình huống này, vì cô đã tự nói với bản thân mình rằng cô chỉ trao bàn tay này cho người cô tin tưởng và trao nụ hôn cho người cô yêu thương. Nhân không là loại người nào trong hai người đó cả. Nhưng…
- Chỉ nắm tay thôi phải không? Em hứa sẽ ngủ sau khi nắm tay chị chứ? – Thy bỗng trở thành một đứa con gái mang trong lòng đầy sợ hãi của tuổi mới lớn.
- Vâng! Chỉ nắm tay thôi.
Thy ngần ngại đưa bàn tay ra, luồn phía dưới chiếc gối đặt ở giữa. Rồi một bàn tay to lớn, ấm áp chạm vào tay cô, nắm chặt. Cô nằm bất động, yên lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng của trái tim đang đập rất mạnh. Thy tự cười bản thân mình, suốt ngày nhận mình là gái già và tỏ ra từng trải, nhưng thực chất cô chẳng biết gì ngoài những lý thuyết đọc trong sách vở, hoặc kinh nghiệm truyền miệng từ các cô bạn đã kết hôn.
Hai mắt Thy không thể khép lại dù đã 2 giờ sáng. Bàn tay cô vẫn nằm trong bàn tay Nhân và không có động tĩnh gì, cô nghĩ Nhân đã ngủ nên nhẹ nhàng rút tay lại, nhưng Nhân nắm rất chặt và không sao rút tay ra được. Thy cố gắng nhắm mắt lại, kéo mền cao tới mũi, hơi thở có phần dồn dập hơn. Cô không hiểu cảm xúc của mình lúc này là gì.
9828986.jpg

Trở về sau hai ngày tác nghiệp, sếp thật sự hài lòng vì bài viết mới đây. Sau khi khen ngợi cả hai chị em làm việc ăn ý thì anh cũng tiện nói luôn:
- Nhân thực tập ở đây được hai tháng rồi nhỉ? Vì em làm việc rất hiệu quả nên anh quyết định ký giấy và cho em về sớm hơn dự định để có thể hoàn thành khóa luận thật tốt. Chiều nay lên phòng kế toán lãnh lương rồi mai làm một bữa tiệc nho nhỏ nhé!
Nghe xong cả Nhân và Thy đều tròn mắt ngạc nhiên. Thái độ của Nhân có thể là vui mừng, nhưng còn Thy… cô cũng không hiểu vì sao mình lại có hành động lạ lùng như vậy, giống như có một cái gì đó vừa dập tắt trong cô.
Cuối tháng 11, Hà Nội những ngày đông lạnh giá.
Nhân trở về được một tuần rồi, mọi thứ không có gì thay đổi, nhưng cậu cảm thấy trong cậu có điều gì rất khác. Mỗi đêm cậu đều gặp một giấc mơ, mà không, đó là đoạn quá khứ thật sự về trong giấc mơ của cậu, cậu nhớ cái nắm tay với một ai đó. Lâu dần nó trở thành ám ảnh, đến nỗi chỉ cần nhìn vào tay mình, Nhân cũng tưởng tượng ra bàn tay của người kia – bàn tay của Thy.
Tình yêu có thể bắt đầu từ cái nắm tay hay không? Nhân không biết, nhưng cậu thấy nhớ Thy, thật sự rất nhớ. Ngày đông lạnh giá càng làm cho nỗi nhớ thêm cồn cào, cảm giác thiếu thốn và cần người đó ở bên cạnh khiến Nhân cảm thấy mình như kẻ điên. Cậu cũng không thể hiểu nổi tại sao lại như vậy, nhưng với cậu, Thy thật sự là một cô gái đặc biệt.
- Thy à, chị đang làm gì đấy? – Nhân bấm số gọi cho Thy sau rất nhiều ngày suy nghĩ.
- Nhân đấy à? Chị đang viết phóng sự nhân vật. Em đang làm gì vậy? Sao hôm nay lại gọi cho chị?
- Em… em nhớ cái nắm tay… - Nhân ấp úng như một đứa trẻ đang tập nói.
- Hả? Em nói gì cơ?
- Em nhớ cái nắm tay với chị! Em nhớ chị!
Trong phút chốc Thy như bị đóng băng, đoạn ký ức cô đã cố gắng quên được tua lại, cả cảm xúc cũng tràn về ấm nóng. Nhân im lặng lắng nghe tiếng thở không còn đều của Thy, có chút lo lắng, cậu định nói thêm gì đó để phá vỡ không khí im lặng này thì Thy – bằng một giọng như đã khóc, nhẹ nhàng nói:
- Chị cũng rất nhớ em, Nhân à.
- Em chưa có người yêu đâu Thy nhé! Thế nên… Anh chờ em!
Nói rồi Nhân cúp máy vội, để lại đầu bên kia có một người đang ngẩn ngơ suy nghĩ. Thy vừa được nghe một lời tỏ tình thật đặc biệt. Cô cảm thấy Nhân thật can đảm hơn cô gấp trăm ngàn lần, ít ra cậu có thể trả lời câu hỏi người khác đặt ra. Còn cô, ở quá khứ đã bỏ lỡ cơ hội nắm bắt tình yêu của mình. Nhưng hiện tại, Nhân đã thay cô tạo ra cơ hội ấy và cũng cho cô cơ hội để sống thật với cảm xúc của mình.
Ở hai thành phố, hai mùa khí hậu khác nhau, cảm xúc của Thy và Nhân chạm vào nhau, như là định mệnh.

 GreenStar